Sonntag, 3. Juli 2016

Xứ thiên đường...

Đầu hè. Mùa hè đầu tiên xa xứ. Chẳng còn là tiếng ve kêu, hương phượng nở, cái nắng gay gắt. Chẳng còn những đêm tháng bảy thật " hè " ở Việt nam.
Nghĩa là ngày thì nắng chiếu thẳng xuống nền đường bỏng rát, thảng qua một vài cơn mưa rào bất chợt, để rồi đường phố lại nóng hầm hập sau mỗi đợt mưa. 
Mùa hè ở Đức thật khác. Là khi ngày thì nắng nhưng đêm  phải khoác áo khoác mỏng nếu ra ngoài. Là những tối sau giờ làm việc , 21 giờ, những trời vẫn sáng trưng, đạp xe một mình lang thang , kiếm tìm một chút không khí trong lành... Là những ngày hè, mà chẳng phải hè như con bé vốn dĩ vẫn quen thuộc. 
Thế nhưng mà thích lắm nhé cái cảm giác mặt trời thức dậy từ sớm, rồi lặn đi thật muộn. Để mà cái niềm vui bé nhỏ của mình chính là chạy bộ đường đồi , hoặc đạp xe một mình thong dong, đôi khi chỉ là để có hơi người , 
Mình thích không khí ở xứ mà người ta vẫn gọi là thiên đường này. Khói bụi ô tô cực ít, đường phố ngập một màu xanh, điều mà đã lâu rồi mình không còn thấy ở Hà Nội. Và cực nhiều hoa sắc màu sặc sỡ. Chúng nở tràn ngập các ban công, thậm chí cả mọc dại ven đường, nhưng tất cả đều vẽ nên một bức tranh tổng thể hài hòa và sinh động. 
Đây là hình ảnh mà bạn sẽ thường xuyên bắt gặp ở Balkon những ngôi nhà tại Đức
Hôm nay mình ra ngoài chơi, đi cùng tụi nhỏ nhà Gast. Nhà Gast mình ở là ngôi nhà cuối cùng của  con đường, phải đi tiếp 10 km đường rừng mới đến được thành phố tiếp theo. Cảm giác thì giống như đang ở một khu nghỉ dưỡng cao cấp nào đó tại Việt Nam, một biệt thự biệt lập trên đồi, đồ đạc hiện đại nhưng xung quanh tràn ngập cỏ cây hoa lá. Mình với tụi nhỏ đạp xe đi dạo, và gặp một bà cụ cũng tầm 60 tuổi, là hàng xóm của gia đình Gast. Mình với cụ gặp nhau rất nhiều lần, và ấn tượng của mình là cụ thân thiện và liên tục kể chuyện của cụ cho mình nghe. Còn rất nhiệt tình chào mình mỗi lần vô tình gặp lúc cụ lái ô tô đi đâu đó. Cụ khen tiếng Đức mình tốt, rồi tặng mình 4 vé giảm giá xem xiếc cuối tuần , và còn dặn dò, nhớ đi xem, ngay gần thôi, đi với tụi nhỏ chẳng hạn. Có điều lần nào cụ cũng hỏi tên mình là gì. Khi mình trả lời, thì cụ bảo rằng tên người nước ngoài khó nhớ, cụ phải chép lại mới được. Nhưng mà câu này mình đã nghe cụ nói trên dưới 5 lần rồi, và lần nào cũng " A, ich muss notieren :<", làm mình cảm thấy buồn cười và đáng yêu không thể tả^^.

Những con người mà mình đã đang và sẽ găp ở đất nước này, tất cả đều mang lại thiện cảm cũng như khiến mình luôn cảm thấy may mắn, vì quyết định chinh phục ngôn ngữ và đất nước tuyệt vời này <3