Mittwoch, 6. Juli 2016

Trước ngày em đến ( Me before you) : prolog

“Me before you” , tên tiếng Đức là “ ein ganzes halbes Jahr”, là một tiểu thuyết tình cảm của nhà văn Jojo Moyes, đã được chuyển thể thành phim với tên tiếng Việt “ Trước ngày em đến “. Đây là một câu chuyện tình cảm động, mà bất cứ ai cũng phải rơi nước mắt, trước Will và Lou, hai nhân vật chính. Chuyện bắt đầu từ Will, một doanh nhân thành đạt gần 30 tuổi, cuộc sống của anh được nhiều người ngưỡng mộ, có bạn gái xinh đẹp, có công ty làm ăn phát đạt, có gia đình danh giá là hậu phương vững chắc. Nhưng chỉ sau một tai nạn, mọi thứ trong cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi. Will sống không mục đích, và anh chỉ còn đợi thời hạn 6 tháng, lời hứa với cha mẹ của anh, trước khi kết thúc cuộc đời. Cho đến khi Will gặp Lou…
Câu chuyện như lời kể cổ tích giữa nàng lọ lem với chàng hoàng từ, mà bất cứ ai cũng phải say mê ghen tị với tình yêu lứa đôi lãng mạn này. Thế nhưng liệu Lou có thay đổi được Will, thay đổi được ý định và lời hứa sống cố gắng nốt 6 tháng đó của anh ?


Lời mở đầu
2007
Khi anh bước ra từ phòng tắm, cô đã tỉnh , nằm nghiêng và với lấy những tờ quảng cáo du lịch được đặt cạnh giường. Cô mặc áo phông của anh, tóc vẫn còn rối , khiến anh không thể không nhớ đến tối qua. Anh đứng đó, tận hưởng chút dư vị còn sót lại, trong lúc lau khô tóc .
Cô nhìn vào một tờ quảng cáo và bĩu môi, mặc dù cô đã quá tuổi để làm hành động trẻ con đó, thế nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn thấy nó thật đáng yêu. Có thể vì họ yêu nhau chưa được lâu, mới chỉ gần 9 tháng.
    “Nhất định chúng ta phải leo núi hoặc bị treo lơ lửng trên cái vách núi nào đó mới được ạ. Đây là lần đầu tiên chúng mình có kì nghỉ đúng nghĩa với nhau đấy, mà ơ cái đống này em chẳng tìm thấy chuyến du lịch nào mà chúng ta không phải đi đâu đó mạo hiểm hoặc thâm chí mặc áo khoác  bảo hộ cả “ Cô nói đầy nũng nịu và có phần trách móc.
  Rồi cô quẳng đống quảng cáo đó xuống giường, rồi chống tay lên cằm. Giọng cô có vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ “ Anh nghĩ sao nếu chúng ta đi đến một Spa sang trọng ở Bali, rồi lười biếng nằm nghỉ ngơi trên bãi biển, chẳng ai làm phiền, chỉ có anh và em hàng giờ tận hưởng..”
“Nhưng mà em biết thừa đó không phải sở thích của anh , anh muốn phải làm một cái gì đó chứ không chi ngồi một chỗ”
“Giống như kiểu nhày dủ từ máy bay ấy hả “
“Em thử nó một lần đi rồi hẵng nói thế “
“Nếu anh không buồn thì em thà không thử còn hơn “
Áo sơ mi của anh còn ẩm một chút sau khi tắm. Với lấy chiếc lược, anh vừa ngó xem trong điện thoại có những tin nhắn của a, rồi anh bảo cô :
“Thôi được rôi, anh phải đi đã. Em nhớ ăn tạm gì cho bữa sáng nhé”. Nhẹ nhàng anh trèo lên giường, hôn cô . Mùi nước hoa, mùi cơ thể của cô thật sự quyến rũ đầy lôi cuốn, đến nỗi anh phải hít hà hương thơm trên mái tóc cô. Nhưng anh vẫn phải đi, trước khi cô kịp nũng nịu kéo anh ở lại với cô thêm một chút.
“Cuối tuần chúng ta có đi đâu đó với nhau không anh “
“Còn phụ thuộc vào thỏa thuận như nào đã. Vì anh có thể phải bay đến New York bất cứ lúc nào, nhưng mà anh hứa là tôi thứ 5 chúng mình sẽ đi ăn tối với nhau. Em có thể chọn nhà hàng từ bây giờ “
“Ăn tối, nhưng mà có hay không Ngài Blackberry ?”
“Hả, ý em là sao”
Cô trề môi “ Quý ngài Blackberry mà đi cùng thì em lại cảm thấy mình là người thừa, vì em cứ phải cạnh tranh với ông ta để giành lấy sự chú ý của anh “
“Anh sẽ để im lặng”
“Anh…” Cô kéo dài giọng, có phần giận dỗi “ Anh không thể rời xa cái của nợ đó một lúc được à”
“Thì tối qua anh làm rồi đó thôi”
“Nhưng mà đấy là do em cưỡng ép”
Anh với lấy đồ nghề lái xe phân khối lớn. Từ từ anh mặc chiếc quần da, rồi không quên mang áo khoác, trước khi hôn gió cô.
Điện thoại báo có 22 tin nhắn, từ lúc 3:42 từ New York. Có trục trặc pháp lý. Vội vàng anh đi xuống bãi đỗ xe bằng thang may.
“Chào buổi sáng. Ngài Traynor”
Gã bảo vệ bước ra khỏi phòng. Will tự hỏi gã làm gì nửa đêm ngoại trừ việc nhìn vào màn hình theo dõi, hoặc trông những chiếc ô tô đắt tiền để đảm bảo chúng không bị làm bẩn.
Will mặc áo khoác, không quên hỏi “ Thời tiết thế nào Mick”
“Có bão kinh khủng lắm “
Will ngạc nhiên “ Thật sao, có vẻ không hợp để lái xe máy nhỉ “
Mick lắc đầu “ Không thưa Ngài, trừ khi Ngài có xuống mang theo người, nếu không thì chẳng khác gì tự tử “
Will nhìn xe của anh một lượt rồi quyết định cởi áo khoác ra, đặt vào va li đựng đồ.Anh không phải người ưa mạo hiểm. Anh ném chìa khóa cho Mick, và dặn : Anh có thể nhét vào hòm thư cho tôi được không “
“Không thành vấn đề. Ngài có cần tôi gọi Taxi không “
“Cảm ơn nhưng mà mình tôi ướt được rồi, không cần cả 2 cùng ướt”
Mick ấn nút mở cửa. Will vẫy tay cảm ơn trước khi rời đi.
Sáng sơm ở London trời còn tối xám xịt, bóng tối bao phủ quanh anh. Mặc dù mới hơn 6 rưỡi sáng nhưng đường phố đã chật cứng xe cộ. Will khẽ bẻ cô ảo và bước dài về phía vòng xuyến với hy vọng có thể nhanh chóng bắt được chiếc taxi nào đó. Đường trơn trượt sau trận mưa lớn, lòng đường phản chiếu một ánh xám xịt.
Anh bước đi lặng lẽ, và tự hỏi : Từ bao giờ mà ngừoi ở đây dậy sớm thế . Mà có lẽ không chỉ riêng Will, tất cả đều có chung suy nghĩ như vậy.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo, Will tìm chỗ đứng lại. Điện thoại của Rupert.
“ Tớ đang trên đường rồi, đang tim Taxi . “ Cùng lúc đó anh phía bên kia đường đỗ một chiếc taxi, đèn nhấp nháy báo hiệu vẫn còn chỗ. Anh chỉ thầm hy vọng người khác không phát hiện ra nó . Một chiếc xe buýt chạy vụt qua , theo sau là chiếc xe tải với tiếng rít từ phanh, tất cả ồn ào làm anh không nghe rõ Rupert nói gì “ Alo, tớ không nghe thấy cậu nói gì cả, nói lại đi “ Anh đứng lại giữa hai làn đường, và vẫy tay về phía chiếc taxi.
Anh nghe thấy Rupert nói qua điẹn thoại “ Cậu phải gọi cho Jeff ở New York ngay, anh ta vẫn còn thức để đợi cậu đấy. Chúng tớ cố liên lạc với cậu cả đêm qua mà không được.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì ?”
“Tranh cãi về pháp lý, về hai điều khoản hợp đồng, về chữ kí, rồi giấy tờ… “ Giọng của Rupert bị lấn át bởi tiếng ô tô vừa chạy qua, làm nước bắn tung tóe .
“Tớ không hiểu rõ lắm điều cậu nói”
Tài xê taxi đã nhìn thấy Will, liền lái chậm lại, cố gắng đi về phía kia đường. Will nhìn thấy một người đàn ông gần đó, chỉ cách anh mấy bước chân. Will với tâm lí của kẻ chiến thắng vì chắc chắn anh sẽ đến chỗ taxi trước người đàn ông đó. “ Nghe này, cậu bảo Cally, để tài liệu lên bàn cho tớ . Mười phút nữa tớ có mặt “
Anh nhìn trái nhìn phải cẩn thận, rồi cố bước những bước cuối cùng về phía taxi. Tự nhiên anh quên mất  địa chỉ văn phòng . Nước mưa chạm vào anh qua cổ áo, chắc anh sẽ sớm ướt hết thôi dù chỉ vài bước nữa là anh đến chỗ taxi. Có lẽ anh phải nhờ thư kí đi mua cho anh chiếc sơ mi khác.
“Chúng ta phải hoàn thành định giá doanh nghiệp trước khi Martin vào ..”
Một tiếng động khiến anh phải dừng lại, gã tài xế đã mở cửa kính taxi. Nhưng có một cái gì đó với tốc độ cao anh cảm nhận được đang tiến về phía anh. Khẽ quay sang, chỉ vài ba giây mọi thứ trở nên rõ ràng, rằng anh sẽ chẳng thể tránh được vật đó. Anh nghe thấy một tiếng hét lớn, có thể từ chính anh . Những thứ cuối cùng anh còn nhìn thấy là chiếc bao tay bằng da, đôi mắt hiện lên dưới chiếc mũ bảo hiểm đầy sợ hãi của một người đàn ông. Sau đó thì mọi thử nổ tung, vỡ òa.

Và không gì nữa cả…!